Chạy mãi chạy mãi, nhưng đột nhiên, từng cơn đau buốt ập đến chiếm cứ toàn bộ đầu óc tôi, giống như ngàn mũi kim đã bắn vào đầu tôi trong vòng một giây ngắn ngủi.
O_O^ Tệ quá! Chẳng lẽ chứng bệnh đáng ghét kia lại phát tác?
Mặc kệ, không nghĩ nhiều nữa, tôi bắt buộc phải rời khỏi nơi này thật nhanh! Tôi không thể để anh biết bệnh của mình, tuyệt đối không được để anh đau lòng!
Trái tim như bị một tảng đá nặng đè xuống, dù tôi cố gắng hít thở thật nhiều, vẫn không hề có chút tác dụng nào.
“p(>_O_<~~~~~”
Tên ngốc này, nói những lời tình cảm đúng là đâu vào đó, sao trước kia giả vờ ra vẻ thiểu năng trí tuệ tình yêu thế? Ghét quá! Đúng là ghét!!!
“Đồng thời, anh cũng có quyền bắn chết em, cũng chỉ mình anh thôi đấy!”
…~*^-^*~… Nhớ rồi, Thuần Hy, đây là ám hiệu tình yêu tuyệt mật của chúng ta.
…
Tất cả, dường như chỉ mới như ngày hôm qua.
“Em quên rồi à? Quyền bắn chết em chỉ anh có!”. Thuần Hy nhìn sâu vào mắt tôi, rất đau buồn.
⊙_⊙ Tôi đờ đẫn. Anh nói thế… chẳng lẽ…
“Nhưng, em lại muốn trốn anh, một mình lẳng lặng bỏ đi. Anh không cho phép em làm thế!!!”. Anh chưa bao giờ kiên quyết như thế.
“Anh đang nói gì thế?? Anh đã biết những gì?? Ai nói cho anh biết??”
“Là anh đã nói cho cậu ấy biết!”. Một giọng trầm thấp vang đến từ một góc giường khác, tôi nhìn thấy Tuấn Hạo đang dựa vào cạnh bàn.
“Anh nói hết rồi?”
“Phải!”
“Thân Tuấn Hạo, anh là đồ khốn!!!!! >oO< thì sẽ không chết được hả?”, tôi hét lên.
“Tiễn Ni! Anh nhớ em đã nhận lời rằng, dù sau này anh nói gì, làm gì, em cũng sẽ tin anh! Phải thế không?”
“Đúng! Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết! Chẳng lẽ em muốn nuốt lời?”
“Không! Chưa bao giờ em nghĩ sẽ nuốt lời!”
“Vậy thì tốt!”, anh rốt cuộc đã nở nụ cười, “Tiễn Ni! Xin hãy tin anh! Anh quyết không để em chết!”
Nhìn ánh mắt vô cùng kiên định của anh, tôi bỗng thấy trái tim tràn ngập dũng khí kiên cường.
“Dạ!”, tôi gật mạnh đầu với anh, “Em biết rồi! Hai anh cứ yên tâm! Em là Quách Tiễn Ni – thiếu nữ xinh đẹp kiên cường vô địch vũ trụ! Em không sợ! Em không thèm sợ đâu!”
Cứ thế đi, dựa vào Thuần Hy như thế, cho dù tôi sống được bao lâu, tôi đã quyết định sẽ ở bên anh mãi mãi rồi! Ở cạnh người mình yêu thương thật là hạnh phúc, rất hạnh phúc…
Tôi ích kỷ quá phải không? Tôi không biết chịu trách nhiệm đúng không? Tôi đã đón nhận anh, vậy sau khi tôi chết rồi anh sẽ thế nào? Nhưng tôi không thể chịu đựng những tháng ngày vắng anh nữa, cho dù một giây một phút, dù sau đó tôi phải xuống địa ngục, tôi cũng theo anh, nhất định phải theo anh!
Thuần Hy, đời này kiếp này, ngoài anh ra, em không bao giờ yêu ai khác!!!