Chương 48 – Ra Viện Rồi

0

Cuối cùng cũng được ra viện, vừa về đến nhà đã nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của bác gái, chỉ riêng bức băng rôn “Chào đón Tiễn Ni vinh quy trở về” đã khoa trương đến mức giật mình, mà cũng khiến tôi cảm thấy hổ thẹn.

“Bác trai, bác gái con đã về đây”

“Tiễn Ni, rất vui khi con trở về bình an, mau đến đây để bác xem có gầy đi không?” Bác gái ân cần kéo tay tôi, quan sát kĩ lưỡng. Bác gái thật tốt, tôi luôn thấy bác rất giống mẹ.

“Mẹ à, xin mẹ! Chị ta chỉ bị xe đâm chút xíu,Ok? Có phải bị ngũ mã phanh thây đâu, mẹ kiểm tra tay chân chị ý làm gì?” Thuần Hiến lại ở một bên mát mẻ xa gần. Có điều, nó nói cũng không sai.

“Thằng bé này thật là…”

“chị đến đây, tôi có chuyện muốn nói….” Thuần Hiến làm vẻ mặt y hệt Thuần Hy (nhưng nhỏ hơn một cỡ, tất nhiên) gọi tôi.

Đúng là anh em có khác, đến cách nói chuyện cũng giống nhau. Nó tìm tôi chắc chắn là không có gì tốt đẹp rồi, chuyện lần trước vẫn khiến tôi chần chừ, quả nhiên, nó nhìn thấy tôi cúi xuống bèn chìa cánh tay béo mập phúng phình ra.

Hừ, tưởng Quách Tiễn Ni ta là ai, có ngốc đâu, muốn chỉnh tôi à? Mơ đi.

Tôi cảnh giác, tránh móng vuốt ma quỷ cậu nhóc đưa ra, nhảy lùi về phía sau. Nào ngờ có một chuyện gây ngạc nhiên hơn đang chờ tôi – tôi nhảy đúng vào chậu nước mà tiểu quỷ đó chuẩn bị sẵn cho tôi.

“Đồ tiểu quỷ, đứng lại đó cho chị! >.0<) Chết đi, anh mới ngốc đó! Tôi muốn ở với ai thì mặc tôi, không cần anh nhắc nhở! Tôi mặc kệ anh đấy, đi đây"

Tôi đã quay người bỏ đi thật, nhưng cho đến khi đi xa rồi mà phía sau cũng không một tiếng động, Thuần Hy hình như chưa bao giờ như vậy, đứng nguyên như pho tượng.

Bực mình quá! Bực mình chết mất! Không biết vì sao mà không muốn đi.

Hừ! đúng, tại sao tôi phải đi, thật là, nếu bây giờ bỏ đi, chẳng phải đã thừa nhận tôi đã thất bại ư? Không được, tôi phải quay lại!

Hừ, tôi không tin là Quách Tiễn Ni đây không làm khó anh được.

Thế nên, tôi lại quay lại, đứng đúng vào vị trí cũ.

"tôi biết là cô sẽ trở lại mà" Đôi mắt anh vẫn nhìn đăm đăm về phía trước

"hừ, đừng có tưởng là chuyện gì anh cũng biết, chắc chắn có chuyện anh không biết được" Xem cái thái độ kiêu căng kìa! Không chịu nổi!

"Tôi hỏi anh nhé, chuyện mà chỉ một người mới làm được là gì?"

"Nằm mơ"

"Đàn chim sao bay về phương Nam vào mùa đông"

"…."

"Vì chúng thấy đi bộ thì quá chậm."

"Gia có gia qui, trường học có hiệu quy, sở thú có cái gì?"

"Rùa"

Không thể nào, biết tất cá đáp án.

“Mấy câu đó trí tuệ lúc nhỏ tôi đã từng thấy, cô dám lấy ra kiểm tra tôi à"

"Vậy tôi hỏi anh, tên của con chó nhà hàng xóm của cháu của mẹ Tổng thống Mỹ hiện tại là gì?"

Làm gì có chuyện không có câu hỏi nào làm khó anh ta được, nhất thời cuống lên, tôi phịa đại một câu hỏi, quỷ mới biết đáp án là gì! Hừ, tôi không tin câu hỏi này không thể làm khó nổi anh ta.

"Stephen" Không ngờ anh không hề chớp mắt lấy một cái, lập tức trả lời.

"o_o không thể nào, cái này mà cũng biết? Anh có còn là người không?" tôi nhìn anh bằng ánh mắt kinh hãi, chàng trai bên cạnh tôi đây có phải cũng tham gia vào tổ chức tình báo Mỹ hay không? Đến điều này mà cũng biết.

"he he, đúng là thua cô thật" Thuần Hy cười khe khẽ, khiến tôi thấy hơi mơ hồ, nhưng cũng say váng vất.

“hay quá nhỉ, anh dám lừa tôi,"

Đêm ấy chúng tôi cùng ngắm sao đến tận khuya

Dù tôi đã trở về phòng nhưng không thể ngủ nổi, vì nghĩ tới dáng vẻ cô đơn lạc lõng của Thuần Hy, vẻ mặt ấy không thể thuộc về anh ấy, anh ấy là thiên tài không gì không làm được, căn bản là không có gì làm khó được anh! ?_?

Kim Thuần Hy, hình như tôi đã hiểu anh thêm một chút, nhưng lại như càng lúc càng không hiểu được rồi.

Nụ Hôn Của Quỷ

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here