Từ hôm Giang Ly nói hươu nói vượn với tiểu thư tiếp tân xong, ta đến xQ vô cùng thuận lợi. Hơn nữa ánh mắt của nhân viên xQ nhìn ta, chậc chậc, tràn đầy kinh sợ, đôi khi còn có thể xen lẫn một tia ái muội hoặc là ghen ghét, ta rất ít khi có thể hưởng thụ được ánh mắt như vậy, thế nên tiểu nhân đắc chí, càng tích cực đưa cơm cho Giang Ly hơn.
Thời gian trôi qua cũng thật nhanh, nháy mắt đã đến Tết Âm lịch, phần lớn nhân viên của xQ đều xin nghỉ, mà Giang Ly, đương nhiên sẽ không bạc đãi chính mình.
Vì vậy trước đêm ba mươi một ngày, ta và Giang Ly lên máy bay đến thành phố L.
Thị trấn K là một huyện cấp thành phố bình thường của Trung Quốc, cách thành phố L không xa, ngồi xe đại khái hơn một giờ là tới nơi, ba mẹ Giang Ly từ trước đến nay đều sống ở đó. Ta luôn luôn chờ mong được đến thị trấn K để hiểu biết thêm một chút, bởi vì ta đặc biệt muốn coi coi thị trấn K có cái gì đặc biệt mà có thể chế tạo ra một kẻ tai họa của nhân gian như Giang Ly.
Lúc chúng ta đến nhà Giang Ly, đã là gần nửa đêm, xung quanh đều rất yên tĩnh, chúng ta cực kỳ nhẹ nhàng. Nhà của Giang Ly ở trong một khu nhà của ở trong thị trấn K, nghe nói trong khu này có rất nhiều hộ gia đình đều là giáo viên, có mấy người lại còn là giáo sư ngữ văn >_____ _ _ <
Ta cuối cùng cũng hiểu cho Giang Ly, có cha mẹ bưu hãn như vậy, hắn không bưu hãn mới không có gì để nói. Đồng thời ta cũng bắt đầu thông cảm cho hắn, nghe nói tiểu tử này từ nhỏ đã bị phim kinh dị hun đúc, chẳng trách tình cách của hắn biến thái như vậy, kỳ thật cũng không thể trách hắn hoàn toàn…
Trên màn hình đột nhiên xuất hiện một cái đầu máu chảy đầm đìa !
Ta “Ah” một tiếng thảm thiết, tiện tay túm lấy một cái gì đó bên cạnh, gắt gao nắm chặt. Khi ta bị vật kia nắm lại xong, ta mới phát hiện, thì ra ta bắt được cánh tay của Giang Ly.
Khuôn mặt dày dặn của ta chợt đỏ bừng, ngượng ngùng thả tay hắn ra, tiếp tục xem TV. May mà bây giờ trong phòng tương đối tối, mọi người không nhìn thấy sự xấu hổ của ta.
Theo nội dung của bộ phim, trong phòng tỉnh thoảng lại truyền ra một hai tiếng gào thét của của ta, trừ cái đó ra, cũng chỉ có những tiếng động làm cho người ta sởn gai ốc ttrong TV.
Sau đó, nữ diễn viên ở trong đêm hôm khuya khoắt, bước vào trong hoa viên của mình. Xung quanh có ánh sáng lờ mờ, rất u ám, làm cho tâm trạng người ta nặng nề vô cùng. Trong hoa viên yên lặng đến chết chóc, làm cho người ta cảm thấy sẽ có chuyện gì đó sẽ xảy ra .
Nữ diễn viên bước từng bước về phía sâu trong hoa viên, từng bước từng bước….
Ta ngừng thở, mắt không chớp lấy một cái, gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình TV. Xuất hiện, tên kia sắp xuất hiện…
Đúng lúc này, có một bàn tay, chậm rãi, bò lên trên bờ vai ta….
Ta “Á” một tiếng, phản xạ có điều kiện muốn nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha run rẩy vung tay loạn xạ, lại bị cánh tay kia gắt gao ấn xuống ghế.
Ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị chủ nhân của cánh tay kia lôi vào trong lòng, ôm chặt chẽ. Sau đó người kia thấp giọng bên tai ta, có chứa chút vui vẻ mà nói: “Tất cả đều là giả, ngươi sợ cái gì ?”
Nỏi nhảm, ta cũng biết là giả, nhưng mà…nhưng mà đúng là rất khủng bố nha…
Không đúng, là Giang Ly ? Giang Ly hắn lại dọa ta ? Ta kịp phản ứng lại, giãy dụa muốn tách ra khỏi Giang Ly, đồng thời phẫn hận chất vấn hắn: “Giang Ly, ngươi vì sao lại dọa ta a ! Ngươi không biết dọa người có thể làm chết người sao ?!”
Giang Ly cũng không buông tay, hắn khẽ hất hàm, cực kỳ có cảm giác gấp gáp nói: “Mau xem đi, cái xác không đầu kia xuất hiện rồi.”
Ta quay đầu nhìn về phía màn hình TV, chỉ thấy cái thi thể không đầu kia lẳng lặng xuất hiện phía sau lưng nữ diễn viên, sau đó hắn vươn hai tay lên, nhẹ nhàng mà túm lấy đầu của cô ta…
Ta hét thảm lên một tiếng, hai tay gắt gao ôm lấy Giang Ly, vùi mặt trong lồng ngực của hắn không dám xem tiếp. Quá quá quá quá kinh khủng !
Ta cảm thấy nhất định ta là bị phim kinh dị kích thích làm cho thần kinh rối loạn rồi, bởi vì ta cảm thấy lồng ngực của Giang Ly dường như đang rung lên nhè nhẹ, hắn giống như …đang cười ?
Xem phim kinh dị không thét lên thì thôi, còn có thể bật cười sao ? Quả nhiên thế giới này so với phim kinh dị còn “ảo” hơn rất nhiều a !
Ta nép vào trong ngực Giang Ly, đột nhiên phát hiện, tư thế của hai chúng ta như vậy, thập phần thập phần, ám muội. Ta cảm thấy mặt mình như phát sốt vậy, tất cả xung quanh đều không tồn tại, chỉ còn lại cánh tay mạnh mẽ cùng với lồng ngực rắn chắc của Giang Ly. Ta dè dặt ngẩng đầu lên nhìn Giang Ly, lại phát hiện hai mắt của hắn vẫn nhìn thẳng vào màn hình TV, một chút biểu cảm cũng không có. Hai tay của hắn vẫn ôm lấy ta như cũ, hoàn toàn không có ý định buông ra, phảng phất như hết thảy những chuyện này đều là đương nhiên.
Ta cúi đầu xuống, trong lòng có chút khổ sở. Thì ra Giang Ly chẳng hề quan tâm, hắn thật sự một chút cũng không để ý. Hắn ôm ta, tựa như ôm một con mèo nhỏ đang bị kinh hãi, ung dung mà tự nhiên.
Hắn sẽ không thích ta, hắn chỉ thích đàn ông.
Nhưng mà, ta giống như có chút yêu thích hắn…
Ta cọ vào cổ Giang Ly, chọn lấy một tư thế thoải mái tựa vào ngực hắn. Tuy sự ôm ấp này không thuộc về ta, nhưng mà… hãy để cho ta mượn trong chốc lát thôi. Ta biết rõ làm như vậy là không đúng, nhưng mà ta vẫn không thể khống chế được bản thân.
Ta thực bội phục chính mình, trong tình cảnh hỗn loạn như vậy mà vẫn có thể ngủ ngon lành. Có lẽ là bởi vì sự ôm ấp của Giang Ly quá ấm áp thoải mái chăng ?
Ta không kịp đón giao thùa, cũng không xem được pháo hoa bắn lúc nửa đêm. Lúc ta tỉnh lại, đã là đêm khuya, bên cạnh giường chỉ có ánh sáng màu cam nhàn nhạt của chiếc đèn bàn đang tỏa sáng, ấm áp mà yên tĩnh.
Ta là bị nước tiể làm cho nghẹn tỉnh.
Lúc ta mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy trên lưng hơi nằng nặng, sau lưng tựa vào một thứ gì đó rất cứng cáp. Ta vô ý thức vươn tay chạm đến giữa eo, sau đó mò thấy một cánh tay.
Cho nên trong nháy mắt ta trở nên thanh tỉnh. Sau đó ta phát hiện, ta đang ngủ trong vòng tay của Giang Ly.
Lúc này chúng ta nằm cùng trên một chiếc giường, ta dựa vào trong ngực Giang Ly, hắn choàng tay qua eo ta, cằm để trên đầu ta, tư thế muốn thân mật bao nhiêu thì có bấy nhiêu thân mật, tựa như một đôi vợ chồng ân ái.
Đầu của ta như bị một vật gì đó nặng nề tông phải, thật lâu sau mới hồi hồn trở lại. Nhưng mà đáy lòng của ta lại trở nên quay cuồng, Giang Ly, tại sao hắn lại ôm ta ngủ ?
Tận sâu trong đáy lòng ta cất giấu một đáp án mong đợi nào đó, nhưng mà, đáp án kia cứ một lần lại một lần bị ta chối bỏ.
Nội tâm của ta vùng vẫy trong chốc lát, phát hiện chính mình thật sự không có cách nào tìm được sự cân bằng giữa tình cảm và lý trí, đành phải dứt khoát vứt bỏ những thứ loạn thất bát tao gì đó trong đầu, trước giải quyết vấn đề sinh lý quan trọng hơn.
Vậy nên ta từ trong lòng Giang Ly đứng dậy, khoác thêm áo đi vào phòng vệ sinh.
Trở lại phòng ngủ, ta do dự một chút, nằm xuống bên cạnh Giang Ly, cách hắn hơi xa một chút. Có những thứ nếu đã biết là không chiếm được, như vậy ta tình nguyện bản thân không cần phải nhìn thấy, như vậy có thể dễ dàng hết hy vọng hơn.
Nhưng mà ta vừa nằm xuống, lại bị Giang Ly kéo vào trong ngực, một lần nữa ôm lấy.
Ta cảm thấy trái tim cơ hồ như muốn nhảy ra ngoài, thân thể cứng nhắc không dám động đậy.
Giang Ly lại ghé vào tai ta, giống như đang nói mê nói: “Đừng suy nghĩ lung tung, mau ngủ đi.”
Trái tim của ta như trầm xuống, lấy hết dũng khí gọi hắn: “Giang Ly.”
Giang Ly lên tiếng.
Ta nuốt nuốt nước miếng, vô cùng khẩn trương: “Ngươi…ngươi tại sao phải ôm ta ngủ ?”
Giang Ly đáp: “Quan Tiểu Yến, ngươi không phải thật sự muốn làm ta chết cóng đấy chứ ?”
Thân thể của ta từ từ buông lỏng, nhưng chẳng biết là nên buồn hay nên vui.